Có một sự thật mà chúng ta thường bỏ qua: mọi thứ chúng ta mang theo đều có trọng lượng – từ những món đồ không cần thiết trong nhà, đến những mối quan hệ hời hợt, những kỳ vọng không thuộc về mình, hay cả những nỗi lo không đáng có.
Và rồi một ngày, ta chật chội với chính cuộc sống của mình.
Tôi từng nghĩ: “Có thêm thì tốt chứ sao lại không?”. Nhưng càng tích lũy, tôi càng cảm thấy mình ít tự do hơn. Mỗi món đồ, mỗi kế hoạch, mỗi mối quan hệ đều cần được giữ gìn, chăm sóc, và nó tiêu tốn năng lượng – cả thể chất lẫn tinh thần.
Khi bắt đầu "dọn dẹp", tôi không chỉ bỏ bớt đồ đạc, mà còn bỏ bớt cả sự phô trương không cần thiết, những lần cố gắng làm hài lòng người khác, những điều không phản ánh con người thật của mình.
Chỉ khi bỏ bớt những thứ không cần, ta mới có chỗ để những điều thật sự quan trọng bước vào. Giống như một căn phòng được dọn sạch – bỗng dưng có ánh sáng tràn vào, và mình mới thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Khi còn mải miết với những điều "phải có", "nên có", tôi không có thời gian thật sự lắng nghe ai cả – kể cả chính mình. Nhưng khi sống đủ, tôi nhận ra mình có thêm thời gian để gọi điện hỏi thăm mẹ, để ngồi uống cà phê với bạn cũ mà không nhìn đồng hồ, để dành một buổi tối không làm gì ngoài việc… thở.
Không phải tất cả mọi thứ đều xứng đáng với sự hiện diện trong đời sống của mình. Sống đủ là biết chọn – và khi đã chọn đúng, ta sẽ thấy mọi thứ sâu sắc hơn. Một bữa cơm đơn giản nhưng có tiếng cười. Một cuốn sách đọc kỹ thay vì lướt qua. Một mối quan hệ chất lượng thay vì hàng loạt cuộc trò chuyện nông.
💭 Lời kết:
Sống đủ không làm ta nghèo đi – mà khiến ta giàu hơn, theo cách rất riêng.
Giàu thời gian. Giàu cảm xúc. Giàu sự hiện diện.
Và đôi khi, trong sự giản đơn ấy, ta tìm lại được chính mình.